Bài: Cảm nghĩ về mẹ (Đào Thị Yến 2004 - 2008)

Mẹ ơi, hôm nay là sinh nhật con, mẹ nhỉ! Mẹ đã tặng con một con búp bê do chính đôi tay lam lũ của mẹ tự may lấy. Từ những sợi len xấu xí, con búp bê của mẹ hiện lên mới xinh xắn làm sao Con búp bê ấy mẹ may bằng chính tình yêu thương của mẹ dành cho con. Nhờ đó mà con hiểu rằng mẹ yêu con biết nhường nào!

Mẹ là người mẹ bình thường như muôn ngàn người mẹ trên trái đất này. Một người mẹ lam lũ, vất vả, nguyện hi sinh cả cuộc đời mình để mong mang lại cho con một cuộc sống ấm no, đầy đủ. Mẹ ơi, đôi bàn tay khẳng khiu, gầy guộc của mẹ đã phải làm biết bao việc nặng nhọc, vất vả để có tiền cho con ăn học bằng bạn bằng bè. Đôi bàn tay mẹ không giống đôi bàn tay của những người phụ nữ khác, nó thật khô ráp và chai sần vì nắng mưa, sương gió. Chính nhờ đôi bàn tay ấy mà con có được cuộc sống đủ đầy. Những buổi trưa hè oi bức, ánh nắng chói chang đổ xuống như muốn thiêu đốt tất cả, mọi người được nghỉ ngơi nhàn hạ còn mẹ thì vẫn rong ruổi trên con đường làng không một bóng người để có thể bán nốt những que kem cuối cùng lấy tiền cho con ăn học. Còn trong những ngày đông lạnh cắt da cắt thịt, mẹ vẫn đi mặc cho những cơn gió bấc táp vào mặt rét buốt. Mẹ không nản lòng, không ngại khó, ngại khổ với một mong muốn duy nhất làm cho đời con được hạnh phúc. Những bát cơm con ăn được đánh đổi bằng những giọt mồ hôi mặn chát của mẹ. Nhưng con nào để ý đến. Con chỉ biết một ngày ăn ba bữa cơm để đến trường, còn mẹ thì bữa nào không về kịp lại phải nhịn đói. Vậy mà mẹ cũng không dám mua đồng quà tấm bánh ăn cho đỡ đói lòng. Mẹ cóp nhặt từng đồng từng hào để nuôi con. Mẹ luôn chia sẻ với con những niềm vui nỗi buồn, động viên con khi gặp khó khăn. Mẹ cho con tự tin để con có thể ngẩng cao đầu bước tiếp con đường học tập. Mẹ nâng con dậy sau mỗi lần con vấp ngã, mẹ là chỗ dựa vững chắc để con có thể yên tâm rằng mình sẽ được bảo vệ trong vòng tay ấm áp và tràn đầy tình yêu thương của mẹ, Con còn nhớ có lần con không vâng lời mẹ trốn nhà đi chơi và đã bị ốm. Đêm ấy, mẹ đã thức trắng bên con, lo cho con từng miếng cơm, muỗng cháo. Bàn tay mẹ không lúc nào rời khỏi trán con. Mẹ nhìn con với ánh mắt đầy lo âu. Sau lần ấy, con hối hận vô cùng và con thầm hứa sẽ không bao giừo mắc lỗi với mẹ nữa. Mẹ chăm lo cho con thật chu đáo, từ những bữa ăn đến những chiếc quần chiếc áo, mẹ đều chuẩn bị dầy đủ. Còn con thì quá vô tình, con không giúp mẹ được gì, con chỉ biết suốt ngày lao vào học và những buổi sinh nhật bạn bè mà chúng mời con đến dự. Mỗi lần như vậy con lại đòi hỏi mẹ phải cho con tiền mua quà tặng chúng, còn mẹ thì chưa bao giờ được nhận từ con một món quà dù rất nhỏ, như chỉ một chiêc thiếp nhỏ bé trong ngày 8/ 3. Con nhớ một lần nhà mình hết gạo, con phải đi sinh nhật bạn, mẹ không có tiền cho thì con phụng phịu, làm mình làm mẩy.

doc2 trang | Chia sẻ: luyenbuitvga | Lượt xem: 1219 | Lượt tải: 4download
Bạn đang xem nội dung tài liệu Bài: Cảm nghĩ về mẹ (Đào Thị Yến 2004 - 2008), để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Cảm nghĩ về mẹ (Đào Thị Yến 2004 - 2008) Ngày... tháng...năm.... Mẹ ơi, hôm nay là sinh nhật con, mẹ nhỉ! Mẹ đã tặng con một con búp bê do chính đôi tay lam lũ của mẹ tự may lấy. Từ những sợi len xấu xí, con búp bê của mẹ hiện lên mới xinh xắn làm sao Con búp bê ấy mẹ may bằng chính tình yêu thương của mẹ dành cho con. Nhờ đó mà con hiểu rằng mẹ yêu con biết nhường nào! Mẹ là người mẹ bình thường như muôn ngàn người mẹ trên trái đất này. Một người mẹ lam lũ, vất vả, nguyện hi sinh cả cuộc đời mình để mong mang lại cho con một cuộc sống ấm no, đầy đủ. Mẹ ơi, đôi bàn tay khẳng khiu, gầy guộc của mẹ đã phải làm biết bao việc nặng nhọc, vất vả để có tiền cho con ăn học bằng bạn bằng bè. Đôi bàn tay mẹ không giống đôi bàn tay của những người phụ nữ khác, nó thật khô ráp và chai sần vì nắng mưa, sương gió. Chính nhờ đôi bàn tay ấy mà con có được cuộc sống đủ đầy. Những buổi trưa hè oi bức, ánh nắng chói chang đổ xuống như muốn thiêu đốt tất cả, mọi người được nghỉ ngơi nhàn hạ còn mẹ thì vẫn rong ruổi trên con đường làng không một bóng người để có thể bán nốt những que kem cuối cùng lấy tiền cho con ăn học. Còn trong những ngày đông lạnh cắt da cắt thịt, mẹ vẫn đi mặc cho những cơn gió bấc táp vào mặt rét buốt. Mẹ không nản lòng, không ngại khó, ngại khổ với một mong muốn duy nhất làm cho đời con được hạnh phúc. Những bát cơm con ăn được đánh đổi bằng những giọt mồ hôi mặn chát của mẹ. Nhưng con nào để ý đến. Con chỉ biết một ngày ăn ba bữa cơm để đến trường, còn mẹ thì bữa nào không về kịp lại phải nhịn đói. Vậy mà mẹ cũng không dám mua đồng quà tấm bánh ăn cho đỡ đói lòng. Mẹ cóp nhặt từng đồng từng hào để nuôi con. Mẹ luôn chia sẻ với con những niềm vui nỗi buồn, động viên con khi gặp khó khăn. Mẹ cho con tự tin để con có thể ngẩng cao đầu bước tiếp con đường học tập. Mẹ nâng con dậy sau mỗi lần con vấp ngã, mẹ là chỗ dựa vững chắc để con có thể yên tâm rằng mình sẽ được bảo vệ trong vòng tay ấm áp và tràn đầy tình yêu thương của mẹ, Con còn nhớ có lần con không vâng lời mẹ trốn nhà đi chơi và đã bị ốm. Đêm ấy, mẹ đã thức trắng bên con, lo cho con từng miếng cơm, muỗng cháo. Bàn tay mẹ không lúc nào rời khỏi trán con. Mẹ nhìn con với ánh mắt đầy lo âu. Sau lần ấy, con hối hận vô cùng và con thầm hứa sẽ không bao giừo mắc lỗi với mẹ nữa. Mẹ chăm lo cho con thật chu đáo, từ những bữa ăn đến những chiếc quần chiếc áo, mẹ đều chuẩn bị dầy đủ. Còn con thì quá vô tình, con không giúp mẹ được gì, con chỉ biết suốt ngày lao vào học và những buổi sinh nhật bạn bè mà chúng mời con đến dự. Mỗi lần như vậy con lại đòi hỏi mẹ phải cho con tiền mua quà tặng chúng, còn mẹ thì chưa bao giờ được nhận từ con một món quà dù rất nhỏ, như chỉ một chiêc thiếp nhỏ bé trong ngày 8/ 3. Con nhớ một lần nhà mình hết gạo, con phải đi sinh nhật bạn, mẹ không có tiền cho thì con phụng phịu, làm mình làm mẩy. Lúc ấy, mẹ vữa dỗ dành, vừa đưa cho con những đồng lẻ cuối cùng mà mẹ dành để đong gạo. Con vô tư nhận tiền, vui sướng ôm mẹ, hôn lên má mẹ và nói rằng “con yêu mẹ”. Phải con rất yêu mẹ, nhưng con đã không để ý đến đôi mắt mẹ nhìn con buồn rười rượi. Chiều ấy, con đã dự một buổi sinh nhật thật vui mà không biết rằng ở nhà mẹ đang chạy đôn chạy đáo vay gạo để nấu bữa cơm chiều. Tối hôm đó, con say sưa kể cho mẹ nghe về buổi sinh nhật mà không để ý rằng đôi mắt mẹ đã rưng rưng. Con thấy thương mẹ và hối hận vô cùng. Con đã quá vô tư hưởng cuộc sống đầy đủ sung túc, con đã quá ích kỉ mà không nhận ra mẹ đang già đi từng ngày. Những nếp nhăn ngày càng hiện rõ trên khuôn mặt mẹ. Những nếp nhăn ấy nhắc con rằng tuổi già đang dần đến với mẹ. Vậy mà con vẫn không hay. Con cứ mải chơi, mải học chẳng giúp được gì cho mẹ. Mọi việc trong nhà đều do một tay mẹ làm. Mẹ ơi, có phải vì thế mà tuổi già đến với mẹ nhanh hơn không? Mái tóc của mẹ đã lốm đốm những sợi bạc. Con vẫn thường nhổ những sợi tóc ấy, con cố hết sức để có thể nhổ hết tóc bạc cho mẹ, để mái tóc mẹ lại đen óng ả như ngày xưa, để tuổi già đến với mẹ chậm hơn. Nhưng con không thể làm được điều đó. Con luôn chậm hơn thời gian. Trước kia con vô tình không quan tâm đến mẹ, bây giờ nhận ra thì đã quá muộn. Thời gian vẫn cứ trôi đi, tóc mẹ ngày càng bạc hơn, những nếp nhăn ngày càng đậm hơn còn con thì bất lực. Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ. Con biết rằng lời xin lỗi này quá muộn nhưng con mong rằng mẹ sẽ tha thứ cho con. Thời gian ơi, hãy ngừng trôi để cho ta có thể bù đắp cho mẹ. Giản dị vậy thôi mà không thể nào làm được. Mẹ ơi, con ước một ngày nào đó mẹ con mình sẽ được sống trong sung sướng, hạnh phúc. Mẹ sẽ không phải làm việc vất vả nữa, đôi bàn tay mẹ trở lại nõn nà như bàn tay những người phụ nữ khác, mái tóc mẹ trở lại óng ả như ngày nào, làn da mẹ trở lại hồng hào như tuổi thanh xuân. Con sẽ cố gắng học thật giỏi, giúp mẹ thật nhiều để mẹ vui lòng. Con sẽ không vô tình như trước nữa đâu! Hãy tin con, mẹ nhé! Mẹ là người mà con yêu quý nhất. Đối với người khác mẹ rất đỗi bình thường, có khi họ còn cho mẹ là thấp hèn. Nhưng với con, mẹ luôn là vầng trăng sáng soi tỏ tâm hồn và toả ra những vầng sáng ấm áp tràn đầy tình yêu thương của mẹ.

File đính kèm:

  • docCam nghi ve me.doc