Nhà thơ Thanh Thảo đã bước vào thi đàn Việt Nam từ những năm 70 của
thế kỉ trước, từ bấy đến nay ông vẫn chung thủy với con đường của mình. Từ một
nhà thơ chiến trường, vào thời bình ông tiếp tục hòa mình vào dòng chảy của thơ
ca đương đại. Do đó, tìm hiểu thế giới nghệ thuật thơ Thanh Thảo là một cách tiếp
cận hiệu quả một trong những khuynh hướng thơ, cũng tức là thông qua một
phong cách tiêu biểu để hình dung gương mặt của một giai đoạn thơ phát triển
phong phú, phức tạp như hiện nay.
Thanh Thảo là nhà thơ có sức viết dồi dào cùng ý thức cách tân sâu sắc.
Phong cách thơ ông được định hình ngày càng rõ rệt qua hàng loạt những thể
nghiệm mới mẻ ở đủ các khía cạnh của thơ ca, từ ngôn từ, giọng điệu đến thể loại,
cấu trúc Thanh Thảo hiện vẫn đang tiếp tục làm thơ, thế giới thơ ông là một
nguồn năng lượng chưa được khám phá trọn vẹn. Cùng với những thành phẩm và
những ấp ủ nghệ thuật của mình, Thanh Thảo là một cá tính cần được nghiên cứu
kĩ lưỡng, không chỉ vì những đóng góp ông đem lại cho nền thơ Việt Nam, mà còn
bởi chính lối đi riêng ông đã chọn cho thơ mình.
Nghiên cứu thế giới thơ Thanh Thảo không là gì khác hơn việc tìm hiểu
thấu đáo phong cách nghệ thuật của ông, những quan niệm nghệ thuật độc đáo mà
trong những tiểu luận, phê bình, tản văn hay bài trả lời phỏng vấn ông chưa thể tỏ
bày hết được. Đặc biệt, trong khi khám phá thơ Thanh Thảo như một tổng thể
hoàn chỉnh, ta cũng đồng thời góp phần “giải mã” những giá trị của thơ ông ở một
góc nhìn bao quát, khách quan, từ những bài thơ đầu tiên cho đến những thi phẩm
mới được công bố.
101 trang |
Chia sẻ: luyenbuitvga | Lượt xem: 4492 | Lượt tải: 1
Bạn đang xem trước 20 trang mẫu tài liệu Đề tài Nghiên cứu thế giới nghệ thuật thơ Thanh Thảo, để tải tài liệu gốc về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
ĐẠI HỌC QUỐC GIA THÀNH PHỐ HỒ CHÍ MINH
TRƯỜNG ĐẠI HỌC KHOA HỌC XÃ HỘI VÀ NHÂN VĂN
KHOA VĂN HỌC VÀ NGÔN NGỮ
CÔNG TRÌNH NGHIÊN CỨU KHOA HỌC SINH VIÊN
CẤP TRƯỜNG NĂM 2011
THẾ GIỚI NGHỆ THUẬT THƠ
THANH THẢO
Sinh viên thực hiện: Thái Nguyễn Hồng Sương
Lớp Văn 2010B
Khóa 2010 – 2014
Cán bộ hướng dẫn: TS. Lê Thị Thanh Tâm
Thành phố Hồ Chí Minh, tháng 3 năm 2012
MỤC LỤC
MỞ ĐẦU .............................................................................................................. 2
1. Quan niệm nghệ thuật và những nguồn cảm hứng chính ................................ 9
1.1. Quan niệm nghệ thuật của Thanh Thảo ................................................ 9
1.1.1 Quan niệm về thơ .......................................................................... 9
1.1.2. Quan niệm về nhà thơ ................................................................. 12
1.1.3. Quan niệm về việc sáng tạo ........................................................ 16
1.2. Những nguồn cảm hứng chính ........................................................... 17
1.2.1. Triết luận về đời sống ................................................................. 17
1.2.2. Suy ngẫm về thế sự ..................................................................... 24
1.2.3. Đối thoại với quá khứ ................................................................. 30
1.2.4. Sống với tri âm ........................................................................... 38
2. Cái tôi trữ tình trong thơ Thanh Thảo .......................................................... 41
2.1. Cái tôi vô thanh ................................................................................. 41
2.2. Cái tôi đa thanh .................................................................................. 51
2.3. Cái tôi thế hệ...................................................................................... 58
2.4. Cái tôi công dân ................................................................................. 67
3. Những phương diện nghệ thuật .................................................................... 77
3.1. Hình tượng nghệ thuật ....................................................................... 77
3.2. Ngôn ngữ thơ ..................................................................................... 85
3.3. Giọng điệu nghệ thuật ........................................................................ 90
KẾT LUẬN......................................................................................................... 96
1
TÓM TẮT CÔNG TRÌNH
Thế giới nghệ thuật thơ Thanh Thảo là công trình nghiên cứu xoay quanh
bản chất, đặc trưng về nội dung tư tưởng và hình thức nghệ thuật thơ Thanh Thảo.
Đề tài đề xuất một cái nhìn bao quát đối với những sáng tác nghệ thuật của Thanh
Thảo, hướng đến khám phá thế giới ấy như một chỉnh thể thống nhất. Thông qua
việc đào sâu vào những vấn đề cốt yếu: quan niệm nghệ thuật, những nguồn cảm
hứng chính, cái tôi trữ tình và một số phương diện nghệ thuật tiêu biểu, đề tài
hướng tới việc giải mã những mối quan hệ và quy luật nội tại cấu thành nên thế
giới nghệ thuật thơ Thanh Thảo, đồng thời đưa ra những lý giải mang tính hệ
thống về tư duy nghệ thuật của Thanh Thảo trong mối liên hệ so sánh với một số
tác giả có liên quan.
2
MỞ ĐẦU
1. Tính cấp thiết của đề tài
Nhà thơ Thanh Thảo đã bước vào thi đàn Việt Nam từ những năm 70 của
thế kỉ trước, từ bấy đến nay ông vẫn chung thủy với con đường của mình. Từ một
nhà thơ chiến trường, vào thời bình ông tiếp tục hòa mình vào dòng chảy của thơ
ca đương đại. Do đó, tìm hiểu thế giới nghệ thuật thơ Thanh Thảo là một cách tiếp
cận hiệu quả một trong những khuynh hướng thơ, cũng tức là thông qua một
phong cách tiêu biểu để hình dung gương mặt của một giai đoạn thơ phát triển
phong phú, phức tạp như hiện nay.
Thanh Thảo là nhà thơ có sức viết dồi dào cùng ý thức cách tân sâu sắc.
Phong cách thơ ông được định hình ngày càng rõ rệt qua hàng loạt những thể
nghiệm mới mẻ ở đủ các khía cạnh của thơ ca, từ ngôn từ, giọng điệu đến thể loại,
cấu trúc…Thanh Thảo hiện vẫn đang tiếp tục làm thơ, thế giới thơ ông là một
nguồn năng lượng chưa được khám phá trọn vẹn. Cùng với những thành phẩm và
những ấp ủ nghệ thuật của mình, Thanh Thảo là một cá tính cần được nghiên cứu
kĩ lưỡng, không chỉ vì những đóng góp ông đem lại cho nền thơ Việt Nam, mà còn
bởi chính lối đi riêng ông đã chọn cho thơ mình.
Nghiên cứu thế giới thơ Thanh Thảo không là gì khác hơn việc tìm hiểu
thấu đáo phong cách nghệ thuật của ông, những quan niệm nghệ thuật độc đáo mà
trong những tiểu luận, phê bình, tản văn hay bài trả lời phỏng vấn ông chưa thể tỏ
bày hết được. Đặc biệt, trong khi khám phá thơ Thanh Thảo như một tổng thể
hoàn chỉnh, ta cũng đồng thời góp phần “giải mã” những giá trị của thơ ông ở một
góc nhìn bao quát, khách quan, từ những bài thơ đầu tiên cho đến những thi phẩm
mới được công bố.
2. Tình hình nghiên cứu đề tài
Từ lúc mới xuất hiện trên thi đàn đến nay, đời thơ Thanh Thảo đã trải qua
không ít những biến cố thăng trầm. Quá trình sáng tạo đối với ông là một hành
trình không thôi kiếm tìm những ngả đường mới cho thi ca. Đồng hành với ông,
không ít những bài báo, bài nghiên cứu, phê bình về thơ ông đã ra đời như những
hồi đáp từ quá trình tiếp nhận. Đó hầu hết đều là những bài viết giá trị và rất đáng
3
chú ý. Những gợi mở từ đó đã giúp cho người viết đề tài có một nền tảng hỗ trợ
vững chắc khi tiếp cận vấn đề.
Thật ra, Thế giới nghệ thuật thơ Thanh Thảo là một mảng đề tài còn khá
mới, từ trước đến nay vốn chưa có nhiều công trình nghiên cứu liên quan đến vấn
đề này. Tuy nhiên, cũng đã có một số bài viết với nhiều góc nhìn khác nhau, cách
tiếp cận khác nhau chạm đến được những độc đáo trong thế giới thơ Thanh Thảo.
Những bài nghiên cứu đó tuy chỉ mới khai thác những góc nhìn hẹp về một khía
cạnh nào đó trong thơ Thanh Thảo, nhưng cũng đã gợi ý rất nhiều cho quá trình
tiếp nhận và nghiên cứu.
Tiêu biểu cho cách tiếp cận từ góc độ đề tài, bài viết Dấu chân những
người lính trẻ và thơ Thanh Thảo của Lại Nguyên Ân đã chú ý tìm hiểu chân dung
người lính được phác họa trong thơ Thanh Thảo như “một quan tâm xuyên suốt,
một ý tứ chủ đạo”. Trong đó hình ảnh người lính nổi bật nhất ở những điểm: vẻ
đẹp bình thường và vô danh, chất trẻ, sự tự ý thức về mối quan hệ giữa cá nhân
với cộng đồng và cá nhân với lịch sử. Lại Nguyên Ân cho rằng thơ Thanh Thảo là
sự đan xen nhuần nhị giữa cái cụ thể và cái khái quát, là cảm quan chân thật về
thực tại được trình bày bằng chất giọng trầm, dồn nén. Với phạm vi khảo sát chủ
yếu qua tập thơ Dấu chân qua trảng cỏ và trường ca Những người đi tới biển, bài
viết của Lại Nguyên Ân liên tục soi chiếu hình tượng người lính trong thơ Thanh
Thảo trong tương quan với dòng cảm hứng chung đương thời. Góc nhìn này đã
đóng góp một cách nhận chân giá trị và chất riêng của thơ Thanh Thảo trong số rất
nhiều những tác phẩm cùng viết về mảng đề tài này.
Cùng cách tiếp cận như Lại Nguyên Ân nhưng lại có cách lý giải khác,
Boey Kim Cheng trong bài viết Thơ Thanh Thảo chống lại ngày quên lãng đã
khám phá và phân tích xuyên suốt một “tứ” quan trọng trong thơ Thanh Thảo: đó
là nỗ lực hàn gắn vết thương chiến tranh. Trong đó, ông đặc biệt nhấn mạnh ám
ảnh quá khứ, sự tổn thương của con người hậu chiến và khát khao phục dựng một
ký ức vô tư, hồn nhiên nằm ngoài những hệ lụy của chiến tranh. Boey Kim Cheng
đã có những nhận định rất sâu sắc về vấn đề: “Ký ức, việc thực hiện lời hứa với
quá khứ đang trở nên đặc biệt khẩn thiết tại nước Việt Nam mới, nơi sự phát triển
nóng đang làm rạn nứt đức tin mà những cựu chiến binh như Thanh Thảo đã vì nó
mà chiến đấu. Thơ ông là bằng chứng, cung cấp bằng chứng cho nỗi đau của
những người không thể lên tiếng thể hiện nỗi đau của họ. Đó còn là thi ca về sự
4
tồn tại, thứ thi ca có thể giành ý thức về cái đẹp trong những trải nghiêm hoang sơ
và khủng khiếp nhất.” Bài viết mở ra những góc nhìn tinh tế, đưa ra những kiến
giải thuyết phục cho mảng thơ viết về quá khứ của Thanh Thảo, nhất là nỗ lực tái
tạo ký ức, hàn gắn mất mát của nhà thơ. Một đoạn Boey Kim Cheng viết: “Bằng
việc đặt cá nhân vào trong lịch sử và lịch sử vào trong cá nhân, và đưa quá khứ, dù
khó khăn và khủng khiếp đến đâu chăng nữa, vào mối quan hệ bao quát nào đó với
hiện tại, nhà thơ đã hoàn tất một viễn cảnh đem lại khả năng phục hồi và hàn gắn.”
Nhìn từ khía cạnh biểu tượng trong thơ Thanh Thảo, Chu Văn Sơn trong
bài Thanh Thảo – nghĩa khí và cách tân đã tập trung nghiên cứu cặp biểu tượng
cốt lõi: lửa và nước. Ông cho rằng chính cặp đối cực này đã tạo nên vẻ đẹp của thơ
Thanh Thảo: “Thô sơ mà hực sáng chính là cái đẹp Thanh Thảo. Nó sẽ âm thầm
dẫn dắt anh tìm đến với những vẻ đẹp sáng tiềm ẩn ngay trong những gì thô sơ,
giản phác, bình dị, mộc mạc.” Cùng nghiên cứu về biểu tượng, Mai Bá Ấn cũng
phần nào có sự đồng tình với Chu Văn Sơn khi cho rằng thơ Thanh Thảo có một
sự kết hợp đến mức nhuần nhuyễn giữa hai đối lập: cỏ xanh và lửa đỏ. Toàn bài
Cỏ xanh và lửa đỏ - một đối lập logic của thơ Thanh Thảo, Mai Bá Ấn đã tập
trung khai thác ý nghĩa của hai hình tượng đặc biệt này. “Cỏ đã được Thanh Thảo
chú tâm khai thác để nhằm qua những hình ảnh đơn sơ, bình thường, nâng lên
thành những biểu tượng thơ đầy nghệ thuật nhằm bộc lộ những suy ngẫm tầng sâu
về triết lý cuộc sống […]Lửa đỏ trong thơ Thanh Thảo không chỉ là lửa thực hay
ngọn lửa tinh thần ta thường gặp mà anh còn sáng tạo ra những biểu tượng lửa rất
lạ như “nước rực cháy”, “trái tim dòng sông bốc cháy”, rồi “mặt trời như trái dừa
lửa kỳ lạ/ treo trên đầu tất cả chúng ta”...”
Mặt khác, khi nghiên cứu về tư tưởng thơ Thanh Thảo, Chu Văn Sơn trong
bài Thanh Thảo – nghĩa khí và cách tân cho rằng “chất người chính là nỗi trăn trở,
niềm day dứt cả đời Thanh Thảo”, hơn nữa đó phải là chất người nghĩa khí, vì
“viết về nghĩa khí và viết bằng nghĩa khí là một mãnh lực của ngòi bút Thanh
Thảo”. Quan trọng hơn, theo Chu Văn Sơn, một trong những đóng góp lớn nhất
của Thanh Thảo trong hành trình cách tân thơ là ở bình diện cấu trúc: “Rubic – đó
là cấu trúc của thơ”. Sáng tạo theo cấu trúc rubic chính là “hành vi mà sự cố ý ẩn
sâu trong tiềm thức, đẩy những màu sắc ngẫu nhiên nổi lên như rubic xoay quanh
cái trục bí mật của nó”[1]. Qua chuyên luận này, tác giả Chu Văn Sơn đã khám phá
5
thế giới thơ Thanh Thảo một cách trực diện, lý giải những luận điểm của mình dựa
trên chính văn bản thơ với những trích dẫn cụ thể, xác đáng.
Nghiên cứu về không gian nghệ thuật và thời gian nghệ thuật trong thơ
Thanh Thảo, nổi bật nhất có thể kể đến là Không gian nghệ thuật, thời gian nghệ
thuật trong trường ca Thanh Thảo của Mai Bá Ấn. Trong đó, ông đã gọi tên ba
cặp không gian - thời gian xuất hiện thường xuyên trong thế giới thơ Thanh Thảo:
không gian mở rộng - thời gian cô đặc, không gian chuyển hóa – thời gian đa
tuyến, không gian hồi tưởng - thời gian quá khứ. Trong đó ông đặc biệt nhấn
mạnh: “không gian mở rộng và thời gian cô đặc là quan niệm nghệ thuật quán
xuyến trong toàn bộ Trường ca Thanh Thảo. Trong đó, ta có thể dễ dàng nhận ra,
trong thời gian cô đặc ấy, không gian nghệ thuật mở rộng khá phổ biến và có tần
suất xuất hiện cao nhất trong Trường ca Thanh Thảo chính là không gian trời xanh
- nơi phát ra những tia chớp đỏ, không gian rừng núi - nơi phát ra những đám
cháy, không gian đồng bằng với những dấu chân, lối mòn, con đường - nơi tồn tại
vĩnh cửu của cỏ xanh, và không gian biển - nơi của những ngọn sóng, của gió và
cát. Tất cả đó đã làm nên một phong cách Thanh Thảo khá rõ nét qua Trường ca”.
Đây là những đúc kết khá công phu và sâu sắc của Mai Bá Ấn về những phương
diện nghệ thuật đặc sắc trong thơ Thanh Thảo.
Thanh Thảo là một nhà thơ có bề dày sáng tác và hiện vẫn tiếp tục dấn thân
trên con đường thơ ca. Bản thân ông hoàn toàn không xa lạ với độc giả hiện đại.
Song song với điều đó, chúng ta cần một sự phân tích, nghiên cứu tương xứng với
sự nghiệp của ông cũng như những đóng góp không thể phủ nhận của ông trong
quá trình cách tân thơ Việt Nam hiện đại.
3. Mục đích và nhiệm vụ của đề tài
Về mục đích nghiên cứu, chúng tôi muốn làm rõ những đặc trưng của thế
giới nghệ thuật thơ Thanh Thảo trong dòng chảy của văn học Việt Nam giai đoạn
sau năm 1975. Qua đó, đề tài góp phần làm rõ những đóng góp của Thanh Thảo
trong quá trình hiện đại hóa thơ ca, xác định vị thế của ông trong tiến trình thơ
Việt Nam đương đại. Đặc biệt, đề tài chú trọng việc khai phá những góc nhìn mới
về thơ Thanh Thảo, mở ra những khía cạnh nghiên cứu mới về vấn đề này.
Từ mục đích nêu trên, chúng tôi xác định đề tài này có nhiệm vụ: tiếp thu,
kế thừa những quan điểm đi trước về thơ Thanh Thảo và đề xuất những kiến giải
6
mới mẻ nhằm từng bước tiếp cận được tư tưởng và phong cách nghệ thuật của nhà
thơ.
4. Cơ sở lý luận và phương pháp nghiên cứu
Trong quá trình nghiên cứu, chúng tôi dựa trên những lý luận về thơ kết
hợp với những hiểu biết về tác giả Thanh Thảo cùng những tác phẩm của ông.
Trong đó, chúng tôi vận dụng chủ yếu ba phương pháp:
- Phương pháp nghiên cứu loại hình: áp dụng những kiến thức lý luận về đặc
trưng thể loại để nghiên cứu. Với đề tài này, chúng tôi chủ yếu vận dụng
những đặc trưng của thơ để tiếp cận thế giới nghệ thuật thơ Thanh Thảo,
kết hợp với một số hiểu biết về thể trường ca, thơ văn xuôi…
- Hướng tiếp cận thi pháp học: vận dụng thi pháp học để nghiên cứu nhằm
tiếp cận toàn bộ tác phẩm thơ của Thanh Thảo như một chỉnh thể thống
nhất, một thế giới. Vận dụng phương pháp này giúp chúng tôi có thể đi từ
mô hình, hình thức nghệ thuật của tác phẩm đến bản chất thẩm mỹ của thế
giới mà nó tái hiện, qua đó từng bước khám phá phong cách nghệ thuật của
nhà thơ.
- Phương pháp so sánh: đối chiếu, so sánh đối tượng nghiên cứu với những
đối tượng khác có liên quan để làm nổi bật tính đặc trưng, độc đáo của đối
tượng nghiên cứu. Đối với đề tài này, chúng tôi nhận thấy Thanh Thảo là
một tác giả thuộc thế hệ các nhà thơ hậu chiến, mang nặng tâm tư của
những con người bước ra từ khói lửa chiến trường và vẫn tiếp tục một cuộc
chiến không ngừng nghỉ với những biến động trong đời sống hiện tại. Vì lẽ
đó, không thể hiểu thế giới thơ Thanh Thảo một cách tách biệt với thời đại
của ông, với những tác giả ông chịu ảnh hưởng cũng như những người dẫu
khác biệt ông về quan niệm thơ những vẫn có nét tương giao trong nguồn
cảm hứng sáng tác.
Việc phân chia những phương pháp như trên chỉ mang tính tương đối, vì trong
thực tế nghiên cứu chúng tôi luôn kết hợp đan xen chúng với nhau.
7
5. Giới hạn của đề tài
Đề tài đi vào nghiên cứu thế giới nghệ thuật thơ Thanh Thảo, với những
quan niệm nghệ thuật, nguồn cảm hứng sáng tạo chính, đặc điểm của hình tượng
cái tôi trữ tình cùng những phương diện nghệ thuật tiêu biểu.
Trong đề tài này, chúng tôi lấy đối tượng khảo sát là toàn bộ sự nghiệp thơ
của Thanh Thảo từ trước năm 1975 đến nay, kể cả trường ca và những bài thơ
ngắn. Cụ thể về trường ca, gồm 10 tác phẩm: Những người đi tới biển, Trẻ con ở
Sơn Mỹ, Những nghĩa sĩ Cần Giuộc, Đêm trên cát, Bùng nổ mùa xuân, Trò chuyện
với nhân vật của mình, Cỏ vẫn mọc, Khối vuông Ru bích, Metro, và Chân ruộng.
Về thơ, gồm những tập như: Dấu chân qua trảng cỏ, Khối vuông Ru bích, Thanh
Thảo 70…và một số bài thơ lẻ chưa in thành tập. Với lượng tác phẩm lớn như vậy,
chúng tôi không có ham muốn thâu tóm tất cả vào trong đề tài. Chúng tôi chỉ
muốn thông qua toàn bộ sự nghiệp thơ Thanh Thảo để có cái nhìn bao quát và xác
đáng hơn về vấn đề, từ đó có cơ sở khám phá thế giới nghệ thuật thơ, đời thơ và
phong cách thơ ông.
6. Đóng góp của đề tài
Đề tài được thực hiện hướng tới việc khẳng định chân dung một tác giả văn
học hiện đại Việt Nam, một nhà thơ với sự nghiệp sáng tác trải qua cả hai giai
đoạn: giai đoạn văn học cách mạng và giai đoạn văn học đương đại.
Bên cạnh đó, đề tài còn khảo sát, phân tích những tác phẩm của Thanh
Thảo chưa được “giải mã” hoặc những tác phẩm mới công bố trong thời gian gần
đây.
Đề tài giới thiệu một cách áp dụng lý luận văn học về thơ đối với trường
hợp Thanh Thảo xung quanh vấn đề thế giới nghệ thuật thơ ông.
7. Ý nghĩa lý luận và ý nghĩa thực tiễn
Về mặt lý luận, đề tài muốn khảo sát, giải thích một số hiện tượng loại hình
đặc biệt trong thơ Thanh Thảo như thơ tự do, trường ca, thơ văn xuôi…và góp
phần xây dựng chân dung và phong cách nghệ thuật của tác giả Thanh Thảo trong
văn học Việt Nam.
Về mặt thực tiễn, đề tài đóng góp một cách thưởng thức, cảm nhận thơ ca
Việt Nam hiện đại, góp phần làm phong phú tư liệu học tập cho sinh viên chuyên
8
ngành Văn học Việt Nam và Lý luận văn học, đồng thời đề xuất, gợi mở một vài
hướng tiếp cận đối với việc nghiên cứu, giảng dạy văn học Việt Nam hiện đại.
8. Kết cấu của đề tài
Đề tài gồm 3 chương như sau:
- Chương 1: Quan niệm nghệ thuật và những nguồn cảm hứng chính: chương
này tập trung tìm hiểu quan niệm của Thanh Thảo về thơ, về người nghệ sĩ
và công việc sáng tạo thể hiện qua những bài viết ngắn, một số bài trả lời
phỏng vấn và cả trong chính những tác phẩm của ông. Bên cạnh đó, chúng
tôi còn đi vào khám phá những nguồn cảm hứng chính đã chi phối ngòi bút
của nhà thơ, bao gồm: triết luận về đời sống, suy ngẫm về thế sự, đối thoại
với quá khứ và sống với tri âm.
- Chương 2: Cái tôi trữ tình trong thơ Thanh Thảo: ở chương này, đề tài cố
gắng giải mã sự sống nội tại trong thế giới thơ Thanh Thảo thông qua hình
tượng cái tôi trữ tình, trong đó nổi bật ở bốn khía cạnh: cái tôi vô thanh, cái
tôi đa thanh, cái tôi công – dân – thao - thức và cái tôi thế hệ.
- Chương 3: Những phương diện nghệ thuật tiêu biểu: chương này tìm hiểu
một số đặc điểm về hình tượng nghệ thuật, ngôn ngữ thơ và giọng điệu
nghệ thuật của thơ Thanh Thảo, nhằm lý giải một số nét quan trọng trong
bút pháp của ông.
9
1. Quan niệm nghệ thuật và những nguồn cảm hứng chính
1.1. Quan niệm nghệ thuật của Thanh Thảo
1.1.1 Quan niệm về thơ
Thanh Thảo đã không ít lần phát biểu quan niệm của mình về thơ trong các
bài trả lời phỏng vấn, các bài tản văn, tiểu luận - phê bình…Nỗ lực định nghĩa thơ,
gọi tên thơ của Thanh Thảo cũng là khát khao chính đáng của bất kỳ người cầm
bút nào. Biết bao thế hệ thi sĩ tự cổ chí kim đã không ngừng dằn vặt suốt cuộc đời
mình để đi tìm chân dung đích thực của nàng thơ, mà muôn đời đó vẫn là một bí
mật lớn không dễ gì hóa giải. Với Thanh Thảo, nói về thơ cũng là một cách để giãi
bày nguồn năng lượng sáng tạo chưa kịp chuyển hóa thành thơ, là con đường để
người nghệ sĩ tỏ bày những suy tư của mình lên trang giấy một cách trực diện
nhất.
Theo Thanh Thảo, thơ là một thế giới bí ẩn. Đó là “tiếng nói của tâm linh,
tiếng nói của sự chiêm nghiệm nhiều khi là cả đời người, của nhiều đời người.
[…] là “kinh thánh của tâm hồn”, là thứ không thể mua và không thể bán.” Thơ là
“tiếng gọi từ một thiên năng”, do đó không phải lúc nào cũng nằm trong tầm nắm
bắt của con người: “Thơ vẫn là cái gì mờ mờ ảo ảo, vẫn là cái gì ta vừa bắt được
đó lại vừa tuột đâu mất. Thơ vẫn là hình bóng, đôi khi là bóng của bóng nữa.”
Trong ánh nhìn của Thanh Thảo, thơ có vẻ nghiêng về phía của vô thức, nó xuất
phát từ nguồn nội lực sâu thẳm dồn nén tận sâu bên trong con người: “Thơ là tiếng
thét trong im lặng, là những dồn nén đến tận cùng dưới một vẻ bình thản như đất.”
Đến với thơ ca, con người đang làm một cuộc hành trình đi tìm mình, đi khám phá
những bí mật vô tận ẩn náu trong những vùng tối tăm của tâm hồn mình, bởi thơ
“buộc tiềm thức, vô thức của ta phải làm việc, buộc ta phải ngụp lặn xuống lòng
nước tối, ngụp lặn vào chính những giấc mơ của ta.”
Chính vì vậy, theo Thanh Thảo, thơ là tiếng nói bí mật dành cho từng cá
nhân, là “thánh đường dành cho một người, cho từng người một”. Ông cho rằng
“Thơ có thể cùng một lúc kích động được nhiều người, nhưng thơ lại chỉ dành cho
từng con người riêng biệt, từng con người muốn qua cảm nhận thơ để cảm nhận
chính con người mình, và qua chính con người mình mà cảm nhận thế giới.” Nói
cách khác, thơ là con đường tương thông đi từ thế giới tinh thần của mỗi cá thể ra
thế giới bao la của vũ trụ. Mỗi người thông qua thơ để khám phá chính mình, hiểu
và sống trọn vẹn với mình, với đời. Thơ thì thầm với từng phận người, đồng cảm
10
với từng cá thể. Trong lãnh địa của thơ ca, mỗi cá nhân là một thế giới; mỗi con
người mất đi là không sao bù đắp, không sao cứu chuộc. Bởi, “Thơ đọc giữa
quảng trường thì cũng như thơ đọc trong xà-lim, cái chính là thơ chứ không phải
nơi đọc thơ. Cái chính là từng người một tiếp nhận thơ, chứ không phải vạn người
như một tiếp nhận thơ.”
Thơ gắn liền với số phận cá nhân của con người. Dù viết về vấn đề gì, dù
cách tân đến đâu, thơ muôn đời vẫn không đi ra khỏi tiếng nói của số phận. Thơ
trước hết là những ký thác thầm kín của người nghệ sĩ, sau nữa là sự cộng hưởng
của tâm hồn thi nhân với những thân phận khác trong cuộc đời. “…thơ từ xưa tới
giờ luôn là kinh cầu nguyện cho tâm hồn con người, nơi con người có thể sám hối,
có thể khắc khoải, có thể khao khát và công khai bày tỏ những khát khao thầm kín
nhất, nơi bất cứ một ánh nhìn nào cũng đều được “trong trẻo hóa”, đều thăng hoa,
hướng thượng”. Theo đó, thơ không chỉ giải tỏa mà còn phản ánh, không chỉ phản
ánh mà còn thanh lọc. Thơ vừa mang hơi hướng độc thoại, vừa không ngừng đối
thoại, nhưng trên hết, “Thơ không thể thiếu những số phận cá nhân, nhà thơ không
thể “tự quên mình” để chỉ nâng cây đàn lyre của vô thức tập thể, dù giọng ca có bi
hùng đến mấy thì người đọc vẫn thấy thiếu một cái gì có thể động đến những
khoảng nhỏ rất riêng của tâm hồn mình. Sự đồng điệu không chỉ đến từ những bài
ca tập thể, nó là của giai đoạn ngây thơ hồn nhiên ban đầu.” Thơ phản chiếu số
phận, nhưng tuyệt nhiên không phải là sự sao chép. Vì “ đời là đời mà thơ là thơ.
Bởi hơn ai hết, nhà thơ hiểu rằng mỗi khi đắm chìm vào những câu thơ là mình
đang sống một cuộc đời khác, mơ những giấc mơ khác, thậm chí chu du vào một
thế giới khác. Thơ có khả năng tạo ra những ảo giác - hiện thực như thế, trước hết
là cho nhà thơ, sau đó có thể lan truyền tới người đọc thơ.”
Mặt khác, thơ trong quan niệm của Thanh Thảo còn được nhấn mạnh ở khả
năng thức tỉnh. Trước hết đó là sự thức tỉnh của bản thân người cầm bút trước một
hình ảnh nào đó trong đời sống gọi dậy một tứ thơ đã ấp ủ. Sự thức tỉnh ấy không
phải là một tình trạng, mà là một trạng thái tinh thần đột hiện có nguồn gốc sâu xa
từ quá trình chiêm nghiệm lâu dài của nhà thơ về đời sống. Nói như Thanh Thảo:
“Con đường tới với thơ không phải là con đường phân tích, mà là con đường cảm
nhận, con đường của sự đột nhiên, của một thức tỉnh từ một hình ảnh ít gặp, hoặc
chưa gặp nào đó”. Cái đột nhiên mà Thanh Thảo đề cập ở đây rất gần với sự bừng
ngộ của thiền gia. Kinh nghiệm tâm linh mà con người tích lũy từ hành trình tu
11
chứng lâu dài đến khi chín muồi, chỉ cần bắt gặp một hình tượng ngẫu nhiên nào
đó cũng đều có thể khơi dẫn đến cảnh giới giác ngộ. Tương tự, những suy tư chất
chứa trong tâm tưởng nhà thơ bắt gặp một hình ảnh nào đưa đẩy, gợi nhắc, sẽ
bùng phát thành cảm hứng sáng tạo. Điều này Chu Quang Tiềm từng gọi là “sự
phát sinh của linh cảm”: “Linh cảm phát sinh do sự uẩn nhưỡng của tiềm thức nên
nó xuất hiện bất thình lình, nhưng không phải là không có sự chuẩn bị […] Gọi là
linh cảm, chính là tích lũy ẩn dấu cả một kho thưốc nổ để gặp có mồi lửa là nổ
bùng” [1]. Như vậy, cái nhìn thức tỉnh theo quan niệm của Thanh Thảo thực ra là
sự bừng tỉnh của tiềm thức, là cái đột khởi của tư tưởng đã được thai nghén lâu
ngày.
Bên cạnh đó, thức tỉnh không chỉ là đặc trưng của hành trình sáng tạo mà
còn là chức năng của thơ ca. “Thơ có ích không phải vì thơ giáo huấn ai, giáo dục
ai, cải tạo ai, mà vì thơ thức tỉnh con người trước cái “trăm năm”, thơ đặt con
người đối diện với nghìn năm, thơ cho con người một thoáng nhìn lại chính mình
một cách bình thản”. “Thơ luôn ở tầng ngầm, tầng sâu của dòng chảy cuộc sống.
Nó chỉ chợt đến với từng người, rồi chợt đi. Nhưng mỗi khoảnh khắc tiếp xúc ấy,
thơ có thể khiến con người bừng tỉnh, có thể khiến con người thay đổi […] Và cái
đáng quý nhất ở thơ, là nó có khả năng khiến người đọc thơ, trong một chớp mắt,
tự tách ra khỏi bản thân mình để nhìn lại chính mình, như mặt trăng nhìn trái đất
bằng một ánh nhìn dịu dàng”.
Nhưng thơ không phải chỉ là sự tỉnh táo. Thanh Thảo từng viết: “Có nhà
thơ than rằng đời bây giờ tỉnh quá. Tôi, ngược lại, tôi thích: tỉnh táo, tỉnh khô, tỉnh
bơ, tỉnh như sáo! Vì tôi biết, cái tỉnh đó chỉ là phía nhìn thấy đ
File đính kèm:
- 1 Luanvan tuyet dinh ve tho ThanhThao.pdf