Đề tài Hóa thân vào những que diêm kể lại câu chuyện theo diễn biến và kết thúc của truyện Cô bé bán diêm (hoặc diễn biến sự việc tương tự, nhưng kết thúc khác)

Trời đã tối, cửa sổ mọi nhà đều sáng rực ánh đèn và trong phố sực nức mùi ngỗng quay. Giây phút đón giao thừa sắp đến. Vậy mà chúng tôi vẫn cùng cô bé tội nghiệp rong ruổi qua từng con phố. Chúng tôi tự nhủ hãy nằm yên, nằm yên và cầu nguyện để tất cả chúng mình sẽ đi về nhà ai đấy. Chỉ có vậy và chỉ có vậy thôi, cô chủ mới được về nhà để đón Tết trong ấm cúng.

Thế nhưng thật oái oăm thay. Đêm ba mươi, ai còn đi mua diêm làm chi nữa. Giờ này họ đã yên ổn cả rồi. Họ đang ngồi bên lò sưởi và chờ đến giờ phá cỗ. Chúng tôi biết vậy và cả cô chủ nhỏ tội nghiệp của chúng tôi cũng thế. Nhưng cô vẫn cứ đi, lang thang trong rét mướt và hy vọng. Niềm hy vọng ấy trong cái đêm nay thật quá nhỏ nhoi. Vậy mà nó chỉ chực chờ để tan biến mất.

Trời đã về khuya. Và chúng tôi cảm thấy đôi bàn tay của cô chủ đang cứng lại. Cô dừng lại và ngẫm nghĩ về một điều gì đó. Bỗng đột nhiên, cô rút một trong số chúng tôi ra và quẹt sáng. Anh bạn của chúng tôi bén lửa rất nhanh loáng qua rồi biến đi trên nền than hồng rực. Chúng tôi không biết cô bé nghĩ gì nhưng ánh mắt cô bé rất vui và hình như miệng cô còn ánh lên cả một nụ cười thì phải.

Cô bé duỗi chân ra nhưng đờ đẫn nhìn que diêm vụt tắt. Cô lại bần thần và suy nghĩ hồi lâu. Chắc cô bé đang lo không bán được diêm, về nhà sẽ bị cha chửi mắng.

Thế rồi, mạnh mẽ hơn, cô lại quẹt lửa anh bạn thứ hai. Lửa lại cháy và sáng rực. ánh mắt cô bé lại vui lên. Khuôn mặt đỏ hồng rạng rỡ. Nhưng không đầy một phút sau, anh bạn tôi vụt tắt. Trước mặt cô bé chỉ còn là những bức tường lạnh lẽo, dày đặc, tối tăm. Phố xá vẫn vắng teo và lạnh buốt. Tuyết phủ trắng xóa, gió bấc vi vu và mấy người khách qua đường quần áo ấm áp vội vã đi đến nơi hò hẹn.

Cô chủ không còn nghĩ về cha. Cô không còn sợ. Cô quẹt thêm một que diêm nữa. Lần này cảm giác như anh bạn của chúng tôi bốc cháy lâu hơn. Niềm vui cũng dừng lại trên khuôn mặt của cô chủ tôi lâu hơn đôi chút. Không biết lúc này cô bé đang nghĩ đến cái gì, đến cây thông Nô-en hay đến người bà yêu quý.

Cô bé lại quẹt thêm một que diêm nữa. Một ánh sáng xanh tỏa ra xung quanh. Cô bé cười và reo lên hạnh phúc:

- Bà ơi! Cho cháu đi với! Cháu biết rằng diêm tắt thì bà cũng biến đi mất như lò sưởi, ngỗng quay và cây thông Nô-en ban nãy. Nhưng xin bà đừng bỏ cháu ở nơi đây. Trước khi bà về với Thượng đế chí nhân, bà cháu ta đã từng sung sướng biết nhường nào. Dạo ấy bà từng chủ cháu rằng nếu cháu ngoan ngoãn, cháu sẽ được gặp lại bà. Bà ơi! Cháu van bà, bà xin với Thượng đế chí nhân cho cháu về với bà. Chắc Người không từ chối đâu.

Anh bạn thứ tư của chúng tôi vụt tắt. Thế là cái ảo ảnh rực sáng trên khuôn mặt cô chủ nhỏ cũng biến mất luôn. Nhưng cô bắt đầu lôi ra tất cả chúng tôi và quẹt sáng. Dường như cô chủ của chúng tôi đang muốn níu kéo một điều gì. Chúng tôi nối nhau chiếu sáng như giữa ban ngày. Và chúng tôi nhận ra trên khuôn mặt kia đang nở ra một nụ cười mãn nguyện. Một xó tường bỗng vụt sáng lên nhưng cũng chỉ một phút sau nó lại trở về với cái tối tăm lạnh lẽo. Chúng tôi đã thắp lên những tia sáng cuối cùng còn cô chủ của chúng tôi thì bỗng nhiên gục xuống. Có lẽ cô mệt quá. Cô đã không ăn và không nghỉ suốt những ngày qua nên chắc bây giờ đang đói lả. Chúng tôi thương cô chủ quá và cầu mong sao cho đêm giao thừa qua thật là nhanh.

Sáng ngày mùng một, tuyết vẫn phủ kín mặt đất, nhưng mặt trời lên, trong sáng và chói chang trên bầu trời xanh nhợt. Chúng tôi - những que diêm còn sót lại trong túi của cô chủ đêm qua bỗng nghe thấy tiếng gọi của một người phụ nữ:

- Cháu bé ơi! Cháu bé ơi! Cháu là con cái nhà ai mà ra nông nỗi thế này.

Người đi đường cũng bắt đầu xúm lại. Họ tò mò đoán và ngắm nghía cô gái có đôi má hồng và đôi môi đang cười mỉm nằm giữa những bao diêm, trong đó có một bao đã đốt hết hẳn. Người đàn bà khi nãy rẽ đám đông ra để chen vào. Tay bà mang theo một cốc sữa đang còn nóng và một chiếc áo lông cừu đang còn mới. Uống một cách khó khăn vài ngụm sữa, cô chủ đã mơ màng tỉnh lại. Mấy người đàn ông giúp người phụ nữ đưa cô chủ về một ngôi nhà nhỏ rồi họ tản mác đi chơi. Bây giờ cô chủ đã tỉnh hẳn và đang ngồi bên lò sưởi.

 

doc9 trang | Chia sẻ: oanh_nt | Lượt xem: 13603 | Lượt tải: 1download
Bạn đang xem nội dung tài liệu Đề tài Hóa thân vào những que diêm kể lại câu chuyện theo diễn biến và kết thúc của truyện Cô bé bán diêm (hoặc diễn biến sự việc tương tự, nhưng kết thúc khác), để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Đề 8: Hóa thân vào những que diêm kể lại câu chuyện theo diễn biến và kết thúc của truyện Cô bé bán diêm (hoặc diễn biến sự việc tương tự, nhưng kết thúc khác). Bài viết Trời đã tối, cửa sổ mọi nhà đều sáng rực ánh đèn và trong phố sực nức mùi ngỗng quay. Giây phút đón giao thừa sắp đến. Vậy mà chúng tôi vẫn cùng cô bé tội nghiệp rong ruổi qua từng con phố. Chúng tôi tự nhủ hãy nằm yên, nằm yên và cầu nguyện để tất cả chúng mình sẽ đi về nhà ai đấy. Chỉ có vậy và chỉ có vậy thôi, cô chủ mới được về nhà để đón Tết trong ấm cúng. Thế nhưng thật oái oăm thay. Đêm ba mươi, ai còn đi mua diêm làm chi nữa. Giờ này họ đã yên ổn cả rồi. Họ đang ngồi bên lò sưởi và chờ đến giờ phá cỗ. Chúng tôi biết vậy và cả cô chủ nhỏ tội nghiệp của chúng tôi cũng thế. Nhưng cô vẫn cứ đi, lang thang trong rét mướt và hy vọng. Niềm hy vọng ấy trong cái đêm nay thật quá nhỏ nhoi. Vậy mà nó chỉ chực chờ để tan biến mất. Trời đã về khuya. Và chúng tôi cảm thấy đôi bàn tay của cô chủ đang cứng lại. Cô dừng lại và ngẫm nghĩ về một điều gì đó. Bỗng đột nhiên, cô rút một trong số chúng tôi ra và quẹt sáng. Anh bạn của chúng tôi bén lửa rất nhanh loáng qua rồi biến đi trên nền than hồng rực. Chúng tôi không biết cô bé nghĩ gì nhưng ánh mắt cô bé rất vui và hình như miệng cô còn ánh lên cả một nụ cười thì phải. Cô bé duỗi chân ra nhưng đờ đẫn nhìn que diêm vụt tắt. Cô lại bần thần và suy nghĩ hồi lâu. Chắc cô bé đang lo không bán được diêm, về nhà sẽ bị cha chửi mắng. Thế rồi, mạnh mẽ hơn, cô lại quẹt lửa anh bạn thứ hai. Lửa lại cháy và sáng rực. ánh mắt cô bé lại vui lên. Khuôn mặt đỏ hồng rạng rỡ. Nhưng không đầy một phút sau, anh bạn tôi vụt tắt. Trước mặt cô bé chỉ còn là những bức tường lạnh lẽo, dày đặc, tối tăm. Phố xá vẫn vắng teo và lạnh buốt. Tuyết phủ trắng xóa, gió bấc vi vu và mấy người khách qua đường quần áo ấm áp vội vã đi đến nơi hò hẹn. Cô chủ không còn nghĩ về cha. Cô không còn sợ. Cô quẹt thêm một que diêm nữa. Lần này cảm giác như anh bạn của chúng tôi bốc cháy lâu hơn. Niềm vui cũng dừng lại trên khuôn mặt của cô chủ tôi lâu hơn đôi chút. Không biết lúc này cô bé đang nghĩ đến cái gì, đến cây thông Nô-en hay đến người bà yêu quý. Cô bé lại quẹt thêm một que diêm nữa. Một ánh sáng xanh tỏa ra xung quanh. Cô bé cười và reo lên hạnh phúc: - Bà ơi! Cho cháu đi với! Cháu biết rằng diêm tắt thì bà cũng biến đi mất như lò sưởi, ngỗng quay và cây thông Nô-en ban nãy. Nhưng xin bà đừng bỏ cháu ở nơi đây. Trước khi bà về với Thượng đế chí nhân, bà cháu ta đã từng sung sướng biết nhường nào. Dạo ấy bà từng chủ cháu rằng nếu cháu ngoan ngoãn, cháu sẽ được gặp lại bà. Bà ơi! Cháu van bà, bà xin với Thượng đế chí nhân cho cháu về với bà. Chắc Người không từ chối đâu. Anh bạn thứ tư của chúng tôi vụt tắt. Thế là cái ảo ảnh rực sáng trên khuôn mặt cô chủ nhỏ cũng biến mất luôn. Nhưng cô bắt đầu lôi ra tất cả chúng tôi và quẹt sáng. Dường như cô chủ của chúng tôi đang muốn níu kéo một điều gì. Chúng tôi nối nhau chiếu sáng như giữa ban ngày. Và chúng tôi nhận ra trên khuôn mặt kia đang nở ra một nụ cười mãn nguyện. Một xó tường bỗng vụt sáng lên nhưng cũng chỉ một phút sau nó lại trở về với cái tối tăm lạnh lẽo. Chúng tôi đã thắp lên những tia sáng cuối cùng còn cô chủ của chúng tôi thì bỗng nhiên gục xuống. Có lẽ cô mệt quá. Cô đã không ăn và không nghỉ suốt những ngày qua nên chắc bây giờ đang đói lả. Chúng tôi thương cô chủ quá và cầu mong sao cho đêm giao thừa qua thật là nhanh. Sáng ngày mùng một, tuyết vẫn phủ kín mặt đất, nhưng mặt trời lên, trong sáng và chói chang trên bầu trời xanh nhợt. Chúng tôi - những que diêm còn sót lại trong túi của cô chủ đêm qua bỗng nghe thấy tiếng gọi của một người phụ nữ: - Cháu bé ơi! Cháu bé ơi! Cháu là con cái nhà ai mà ra nông nỗi thế này. Người đi đường cũng bắt đầu xúm lại. Họ tò mò đoán và ngắm nghía cô gái có đôi má hồng và đôi môi đang cười mỉm nằm giữa những bao diêm, trong đó có một bao đã đốt hết hẳn. Người đàn bà khi nãy rẽ đám đông ra để chen vào. Tay bà mang theo một cốc sữa đang còn nóng và một chiếc áo lông cừu đang còn mới. Uống một cách khó khăn vài ngụm sữa, cô chủ đã mơ màng tỉnh lại. Mấy người đàn ông giúp người phụ nữ đưa cô chủ về một ngôi nhà nhỏ rồi họ tản mác đi chơi. Bây giờ cô chủ đã tỉnh hẳn và đang ngồi bên lò sưởi. - Cháu cảm ơn bà! Cô chủ nói. Người phụ nữ nhanh nhảu đáp: - Không có gì đâu cháu ạ! Nhìn cháu ta đã đoán ra tất cả mọi việc rồi. Ta cũng buồn như cháu. Trước đây ta cũng có một cô cháu gái nhưng Thượng đế chí nhân đã rước nó đi. Giờ ta gặp cháu đâu phải chăng là Thượng đế thương ta mà trả cho ta đứa cháu. Ta tuy nhỏ nhưng rất rộng lòng thương. Nếu cháu muốn, cháu có thể ở đây với ta làm bạn. Cô bé không đáp lời người phụ nữ. Mắt cô bé rưng rưng nhìn những bông tuyết đang rơi trắng xóa ngoài khung cửa. Nhưng rồi bỗng nhiên cô quay lại, sà vào vòng tay âu yếm của người thiếu phụ và nức nở: Bà ơi! Bà ơi! Bà thương cháu mà trở về với cháu thật hay sao! BÀi ViẾt SỐ 3 Đờm giỏng sinh năm ấy trời thật lạnh. Đó mấy ngày liền tuyết rơi liờn miờn, như hối hả điểm trang cho thành phố vẻ thỏnh khiết để đún mừng ngày kỷ niệm Chỳa Cứu Thế ra đời. Em bộ tay ụm bao giấy đầy những hộp diờm, vừa đi vừa cất giọng rao mời. Lạnh thế mà bộ phải lờ đụi chõn trần trờn hố phố. Đụi dộp cũ rớch của bộ sỏng nay bị lũ nhúc ngoài phố nghịch ngợm dấu đi mất. Trời lạnh như cắt. Hai bàn chõn của bộ sưng tớm cả lờn. Bộ cố lờ từng bước sỏt dưới mỏi hiờn cho đỡ lạnh, thỉnh thoảng đụi mắt ngõy thơ ngước nhỡn đỏm đụng hờ hững qua lại, nửa van xin, nửa ngại ngựng. Khụng hiểu sao bộ chỉ bỏn cú một xu một hộp diờm như mọi ngày mà đờm nay khụng ai thốm hỏi đến. Càng về đờm, trời càng lạnh. Tuyết vẫn cứ rơi đều trờn hố phố. Bộ bỏn diờm thấy người mệt lả. Đụi bàn chõn bõy giờ tờ cứng, khụng cũn chỳt cảm giỏc. Bộ thốm được về nhà nằm cuộn mỡnh trờn chiếc giường tồi tàn trong gúc để ngủ một giấc cho quờn đúi, quờn lạnh. Nhưng nghĩ đến những lời đay nghiến, những lằn roi vun vỳt của người mẹ ghẻ, bộ rựng mỡnh hối hả bước mau. Được một lỏt, bộ bắt đầu dỏn mắt vào những ngụi nhà hai bờn đường. Nhà nào cũng vui vẻ, ấm cỳng và trang hoàng rực rỡ. Chỗ thỡ đốn màu nhấp nhỏy, chỗ cú cõy giỏng sinh với những quà bỏnh đầy mầu. Cú nhà dọn lờn bàn gà tõy, rượu, bỏnh trỏi trụng thật ngon lành. Bất giỏc bộ nuốt nước miếng, mắt hoa lờn, tay chõn run bần bật, bộ thấy mỡnh lạnh và đúi hơn bao giờ hết. Đưa tay lờn ụm mặt, bộ thất thểu bước đi trong tiếng nhạc giỏng sinh văng vẳng khắp nơi và mọi người thản nhiờn, vui vẻ, sung sướng mừng Chỳa ra đời... Càng về khuya, tuyết càng rơi nhiều. Búng tối, cơn lạnh lẫn cơn đúi như phủ lờn, như quấn vào hỡnh hài nhỏ bộ ốm yếu. Bộ vào nỳp bờn vỉa hố giữa hai dẫy nhà cao để trỏnh cơn giú quỏi ỏc và tỡm chỳt hơi ấm trong đờm. Ngồi nghỉ một lỏt, chợt nhớ ra bao diờm, bộ lấy ra một cõy, quẹt lờn để sưởi cho mấy ngún tay bớt cúng. Cõy diờm chỏy bựng lờn thật sỏng, thật ấm, nhưng chỉ một lỏt thỡ tắt mất, làm bộ càng bực mỡnh hơn trước. Bộ thử quẹt lờn một cõy diờm thứ hai. Khi cõy diờm chỏy bựng lờn, bộ thấy trước mặt mỡnh một bàn đầy thức ăn, những mún đặc biệt của ngày lễ giỏng sinh. Bộ mừng quỏ, đưa tay ra chụp lấy thỡ ngay lỳc ấy cõy diờm tắt, để lại bộ trong búng tối dầy đặc, với cỏi lạnh bõy giờ càng khủng khiếp hơn. Bộ sợ quỏ, sợ lạnh, sợ tối, vội vàng lấy bao giấy đổ diờm ra hết, rồi cứ quẹt lờn từng cõy một, hết cõy này đến cõy khỏc. Trong ỏnh sỏng của mỗi cõy diờm bộ thấy mỡnh được về nhà, được gặp lại người mẹ thõn yờu. Mẹ õu yếm bế bộ đến gần bờn lũ sưởi, mặc cho bộ chiếc ỏo choàng dài thật ấm, thật đẹp, xong nhẹ nhàng đỳt cho bộ từng miếng bỏnh ngon. Mẹ trỡu mến ụm bộ vào lũng, vuốt ve, hỏi han đủ chuyện. Mồi lần que diờm tắt, hỡnh ảnh người mẹ thõn yờu tan biến, bộ hoảng sợ, vội vàng quẹt lờn một que khỏc, mẹ lại hiện ra. Cứ như thế, tay bộ cứ say sưa quẹt hết mớ diờm này đến mớ diờm khỏc. Rồi như người điờn, bộ lấy que diờm chõm vào cả hộp diờm. Khi ỏnh lửa bựng lờn, bộ thấy mẹ cỳi xuống bế bộ lờn, mang bộ bay bổng về nơi đầy tiếng hỏt, đầy những người thõn yờu, bộ khụng cũn thấy lạnh, thấy đúi gỡ nữa. Sỏng hụm sau, những người trong phố tỡm thấy em bộ đỏng thương nằm chết bờn cạnh đống diờm vói tung túe trong ngừ hẻm. .................................................. ............................. bài 2 Tụi là một trong những chiếc que diờm được cụ chủ nhỏ mua về từ một tiệm tạp húa trong thành phố. Tụi co ro trong chiếc hộp nhỏ vỡ hụm nay là Giỏng sinh cơ mà . Tụi nghe tiếng rao bỏn diờm của cụ chủ vang vọng mói trờn cỏc đường phố lạnh cúng ..đầy tuyết lạnh rơi phủ. Cụ bỏn chỳng tụi đi để mang về những đồng tiền ớt ỏi trang trải phần nào cuộc sống khú khăn của gia đỡnh và bản thõn. Cụ chủ bỏn rất rẻ ,chỉ một xu cho một que diờm thế mà khụng ai mua chỳng tụi cả .Càng về đờm ,trời càng lạnh, cụ chủ chắc cũng như chỳng tụi, đang co ro trong bộ ỏo mỏng ,rẻ tiền. Tụi nghe văng vẳng tiếng nhạc Giỏng sinh, tiếng mọi người vui vẻ chỳc nhau năm mới khi cụ bộ đi qua những con phố. Thỉnh thoảng tụi cảm thấy cụ dừng chõn rất lõu ở một nơi chốn nào đú. Cú thể đú là một cửa hàng với những cõy thụng trang trớ thật đẹp. Cú thể đú tiếng cười vui vẻ của một gia đỡnh nào đú trogn thật ấm cỳng và đầy đủ với gà tõy,rượu và bỏnh trỏi ...Cụ chủ cú vẻ như đúi lắm rồi, cụ nộp vào những tũa nhà để nộp mỡnh trước những cơn giú lạnh. Cụ bật chỏy chỳng tụi, từng que diờm một. Khi đến lượt tụi thỡ cụ bộ đó ngó xuống nền tuyết giỏ lạnh. Trước khi vụt tắt tụi vẫn thấy trờn mụi cụ bộ hộ nở một nụ cười .Nụ cười của hạnh phỳc. chắc hẳn cụ chủ đang mơ ..một giấc mơ đẹp trong đờm đụng. ĐấM Giỏng sinh- noel an lành ... Cuộc sống khụng cú ước mơ thật nhạt nhẽo, mỗi que diờm là một ước mơ của một tõm hồn bộ bổng và trong sỏng, mỗi ỏnh lửa bựng chỏy là chỳt tỡnh thương đõu đú cũn sút lại của lũng nhõn. Cõu chuyện kết thỳc thật buồn nhưng đõu đú ta vẫn thấy một kết thỳc cú hậu, chắc hẳn cụ bộ đó nghĩ rằng mỡnh đó về với mẹ của mỡnh, được nộp vào lũng mẹ như cụ hằng mơ ước. “Hóy biết ước mơ dự đụi khi ước mơ cũng chỉ là mơ ước, nhưng hóy cứ tiếp tục ước mơ …” đú là thụng điệp đằng sau cõu truyện, cụ bộ chết nhưng khụng phải một cỏi chết vụ nghĩa, cụ vẫn cũn đõu đú trong suy nghĩ của những người lớn chỳng ta rằng sống phải cú hoài bảo, trong mọi hoàn cảnh khắc nghiệt đến như thế nào thỡ cũng khụng được bỏ cuộc hay trong những giấc mơ trẻ thơ thương xút cho một tõm hồn bộ bổng khụng cú nhiều điều kiện như mỡnh – đú là lũng nhõn ỏi. Rột dữ dội. Tuyết rơi. Trời đó tối hẳn. Đờm nay là đờm giao thừa. Giữa trời đụng giỏ rột, một em gỏi nhỏ đầu trần, chõn đi đất, đang dũ dẫm trong đờm tối. Lỳc ra khỏi nhà em cú đi giày vải, nhưng giày vải phỏng cú tỏc dụng gỡ kia chứ ! Giày ấy của mẹ em để lại, rộng quỏ, em đó liờn tiếp làm văng mất cả hai chiếc khi em chạy qua đường, vào lỳc hai chiếc xe ngựa đang phúng nước đại. Chiếc thứ nhất bị xe song mó nghiến, rồi dớnh theo tuyết vào bỏnh xe; thế là mất hỳt. Cũn chiếc thứ hai, một thằng bộ lượm được, cười sằng sặc, đem tung lờn trời. Nú cũn núi với em bộ rằng nú sẽ giữ chiếc giày để làm nụi cho con chú sau này. Thế là em phải đi đất, chõn em đỏ ửng lờn, rồi tớm bầm lại vỡ rột. Chiếc tạp dề cũ kỹ của em đựng đầy diờm và tay em cũn cầm thờm một bao. Em cố kiếm một nơi cú nhiều người qua lại. Nhưng trời rột quỏ, khỏch qua đường đều rảo bước rất nhanh, chẳng ai đoỏi hoài đến lời chào hàng của em. Suốt ngày em chẳng bỏn được gỡ cả và chẳng ai bố thớ cho em chỳt đỉnh. Em bộ đỏng thương, bụng đúi cật rột, vẫn lang thang trờn đường. Bụng tuyết bỏm đầy trờn mỏi túc dài xừa thành từng bỳp trờn lưng em, em cũng khụng để ý. Cửa sổ mọi nhà đều sỏng rực ỏnh đốn và trong phố sực nức mựi ngỗng quay. Chả là đờm giao thừa mà ! Em tưởng nhớ lại năm xưa, khi bà nội hiền hậu của em cũn sống, em cũng được đún giao thừa ở nhà. Nhưng thần chết đó đến cướp bà em đi mất, gia sản tiờu tỏn và gia đỡnh em đó phải lỡa ngụi nhà xinh xắn cú dõy trường xuõn leo quanh, nơi em đó sống những ngày đầm ấm, để đến chui rỳc trong một xú tối tăm, luụn luụn nghe những lời mắc nhiếc, chửi rủa. Em ngồi nộp trong một gúc tường, giữa hai ngụi nhà, một cỏi xõy lựi lại một chỳt. Em thu đụi chõn vào người, nhưng mỗi lỳc em càng thấy rột buốt hơn. Tuy nhiờn em khụng thể nào về nhà nếu khụng bỏn được ớt bao diờm, hay khụng ai bố thớ cho một đồng xu nào đem về; nhất định là cha em sẽ đỏnh em. Vả lại ở nhà cũng rột thế thụi. Cha con em ở trờn gỏc, sỏt mỏi nhà và, mặc dầu đó nhột giẻ rỏch vào cỏc kẽ hở trờn vỏch, giú vẫn thổi rớt vào trong nhà. Lỳc này đụi bàn tay em đó cứng đờ ra. Chà ! Giỏ quẹt một que diờm lờn mà sưởi cho đỡ rột một chỳt nhỉ ? Giỏ em cú thể rỳt một que diờm ra quẹt vào tường mà hơ ngún tay nhỉ ? Cuối cựng em đỏnh liều quẹt một que diờm. Diờm bộn lửa thật là nhạy. Ngọn lửa lỳc đầu xanh lam, dần dần biếc đi, trắng ra, rực hồng lờn quanh que gỗ, sỏng chúi trụng đến vui mắt. Em hơ đụi tay trờn que diờm sỏng rực như than hồng. Chà ! Ánh sỏng kỳ diệu làm sao ! Em tưởng chừng như đang ngồi trước một lũ sưởi bằng sắt cú những hỡnh nổi bằng đồng búng nhoỏng. Trong lũ, lửa chỏy nom đến vui mắt và tỏa ra hơi núng dịu dàng. Thật là dễ chịu ! Đụi bàn tay em hơ trờn ngọn lửa; bờn tay cầm diờm, cỏi ngún cỏi núng bỏng lờn. Chà ! Khi tuyết phủ kớn mặt đất, giú bấc thổi vun vỳt mà được ngồi hàng giờ như thế, trong đờm đụng rột buốt, trước một lũ sưởi, thỡ khoỏi biết bao! Em vừa duỗi chõn ra sưởi thỡ lửa vụt tắt, lũ sưởi biến mất. Em ngồi đú, tay cầm que diờm đó tàn hẳn. Em bần thần cả người và chợt nghĩ ra rằng cha em đó giao cho em đi bỏn diờm; đờm nay, về nhà thế nào cũng bị cha mắng. Em quẹt que diờm thứ hai, diờm chỏy và sỏng rực lờn. Bức tường như biến thành một tấm rốm bằng vải màn. Em nhỡn thấu tận trong nhà. Bàn ăn đó dọn, khăn trải trắng tinh, trờn bàn bày toàn bỏt đĩa bằng sứ quý giỏ, và cú cả một con ngỗng quay. Nhưng điều kỳ diệu nhất là ngỗng ta nhảy ra khỏi dĩa và mang cả dao ăn, phúng sết, cắm trờn lưng, tiến về phớa em bộ. Rồi… que diờm vụt tắt; trước mặt em chỉ cũn là những bức tường dầy đặc và lạnh lẽo. Thực tế đó thay thế cho mộng mị: chẳng cú bàn ăn thịnh soạn nào cả, mà chỉ cú phố xỏ vắng teo, lạnh buốt, tuyết phủ trắng xoỏ, giú bấc vi vu và mất ngừơi khỏch qua đường quần ỏo ấm ỏp vội vó đi đến những nơi hẹn hũ, hoàn toàn lónh đạm với cảnh nghốo khổ của em bộ bỏn diờm. Em quẹt que diờm thứ ba. Bỗng em thấy hiện ra một cõy thụng Noel. Cõy này lớn và trang trớ lộng lẫy hơn cõy mà em đó được thấy năm ngoỏi qua cửa kớnh một nhà buụn giàu cú. Hàng ngàn ngọn nến sỏng rực, lấp lỏnh trờn cành lỏ xanh tươi và rất nhiều bức tranh màu sắc rực rỡ như những bức bày trong cỏc tủ hàng, hiện ra trước mắt em bộ. Em với đụi tay về phớa cõy… nhưng diờm tắt. Tất cả những ngọn nến bay lờn, bay lờn mói rồi biến thành những ngụi sao trờn trời. - Chắc hẳn cú ai vừa chết, em bộ tự nhủ, vỡ bà em, người hiền hậu độc nhất đối với em, đó chết từ lõu, trước đõy thường núi rằng: “Khi cú một vỡ sao đổi ngụi là cú một linh hồn bay lờn trời với thượng đế”. Em quẹt một que diờm nữa vào tường, một ỏnh sỏng xanh tỏa ra xung quanh và em bộ nhỡn thấy rừ ràng là bà em đang mỉm cười với em. - Bà ơi ! Em bộ reo lờn, cho chỏu đi với ! Chỏu biết rằng diờm tắt thỡ bà cũng biến đi mất như lũ sưởi, ngỗng quay và cõy Noel ban nóy, nhưng xin bà đừng bỏ chỏu ở nơi này; trước kia, khi bà chưa về với thượng đế chớ nhõn, bà chỏu ta đó từng sung sướng biết bao ! Dạo ấy bà đó từng nhủ chỏu rằng nếu chỏu ngoan ngoón chỏu sẽ được gặp lại bà; bà ơi! chỏu van bà, bà xin với Thượng Đế chớ nhõn cho chỏu về với bà. Chắc Người khụng từ chối đõu. Que diờm tắt phụt và ảo ảnh rực sỏng trờn khuụn mặt em bộ cũng biết mất. Thế là em quẹt tất cả những que diờm cũn lại trong bao. Em muốn nớu bà em lại ! Diờm nối nhau chiếu sỏng như giữa ban ngày. Chưa bao giờ em thấy bà em to lớn và đẹp lóo như thế này. Bà cụ cầm lấy tay em, rồi hai bà chỏu bay vụt lờn cao, cao mói, chẳng cũn đúi rột, đau buồn nào đe dọa họ nữa. Họ đó về với Thuợng đế. Sỏng hụm sau, tuyết vẫn phủ kớn mặt đất, nhưng mặt trời lờn, trong sỏng, chúi chang trờn bầu trời xanh nhợt. Mọi người vui vẻ ra khỏi nhà. Trong buổi sỏng lạnh lẽo ấy, ở một xú tường người ta thấy một em gỏi cú đụi mỏ hồng và đụi mụi đang mỉm cười. Em đó chết vỡ giỏ rột trong đờm giao thừa. Ngày mồng một đầu năm hiện lờn trờn tử thi em bộ ngồi giữa những bao diờm, trong đú cú một bao đó đốt hết nhẵn. Mọi người bảo nhau: “Chắc nú muốn sưởi cho ấm!.” Nhưng chẳng ai biết những cỏi kỳ diệu em đó trụng thấy, nhất là cảnh huy hoàng lỳc hai bà chỏu bay lờn để đún lấy những niềm vui đầu năm. ụi là một trong những chiếc que diờm được cụ chủ nhỏ mua về từ một tiệm tạp húa trong thành phố. Tụi co ro trong chiếc hộp nhỏ vỡ hụm nay là Giỏng sinh cơ mà . Tụi nghe tiếng rao bỏn diờm của cụ chủ vang vọng mói trờn cỏc đường phố lạnh cúng ..đầy tuyết lạnh rơi phủ. Cụ bỏn chỳng tụi đi để mang về những đồng tiền ớt ỏi trang trải phần nào cuộc sống khú khăn của gia đỡnh và bản thõn. Cụ chủ bỏn rất rẻ ,chỉ một xu cho một que diờm thế mà khụng ai mua chỳng tụi cả .Càng về đờm ,trời càng lạnh, cụ chủ chắc cũng như chỳng tụi, đang co ro trong bộ ỏo mỏng ,rẻ tiền. Tụi nghe văng vẳng tiếng nhạc Giỏng sinh, tiếng mọi người vui vẻ chỳc nhau năm mới khi cụ bộ đi qua những con phố. Thỉnh thoảng tụi cảm thấy cụ dừng chõn rất lõu ở một nơi chốn nào đú. Cú thể đú là một cửa hàng với những cõy thụng trang trớ thật đẹp. Cú thể đú tiếng cười vui vẻ của một gia đỡnh nào đú trogn thật ấm cỳng và đầy đủ với gà tõy,rượu và bỏnh trỏi ...Cụ chủ cú vẻ như đúi lắm rồi, cụ nộp vào những tũa nhà để nộp mỡnh trước những cơn giú lạnh. Cụ bật chỏy chỳng tụi, từng que diờm một. Khi đến lượt tụi thỡ cụ bộ đó ngó xuống nền tuyết giỏ lạnh. Trước khi vụt tắt tụi vẫn thấy trờn mụi cụ bộ hộ nở một nụ cười .Nụ cười của hạnh phỳc. chắc hẳn cụ chủ đang mơ ..một giấc mơ đẹp trong đờm đụng. ĐấM Giỏng sinh- noel an lành ... Tụi là thành viờn của gia đỡnh hộp diờm nhỏ.Chỳng tụi tuy nhỏ bộ nhưng chỳng tụi lại là người bạn thõn thiết của cụ chủ nhỏ của chỳng tụi.Trong đờm Noel giỏ lạnh ,giữa muụn trựng tuyết lạnh khụng cú ai làm bạn,duũng như mọi người cũn đang bận bịu với cụng việc chuẩn bị đún giỏng sinh trong những căn nhà ấm cỳng cựng gia đỡnh.Trong đú tràn đầy niềm vui,hạnh phỳc.Dường như mọi người khụng hề để ý tới sự cú mặt của cụ chủ trong đờm giỏng sinh.Tất cả đều mong trở về gia đỡnh sum hop bờn mõm cừ đún giỏng sinh.Chỉ cú cụ chủ là lạnh lẽo lờ từng bước chõn trờn hố phố với những bao diờm.Thế nhưng khụng một ai để ý tới cụ chủ.Chỉ vỡ sợ bố đỏnh mà cụ khụng dỏm bỏ về nhà mặc dự lỳc này đó là giao thừa.Cụ chỉ mong bỏn được dự chỉ là một bao diờm nhỏ bộ để cú thể trở về để cú thể được sưởi ấm tấm thõn nhỏ bộ.Nhưng khụng cú ai hiểu được mong ước nhỏ bộ ấy của cụ.Cụ cảm thấy lạnh lẽo vay cụ mong ước được sưởi ấm cựng gia đỡnh cựng bà,cựng với mọi người quõy quần bờn mõm cỗ cú những mún ăn ngon,cú sự ấm ỏp của gia đỡnh giống như bao nhiờu đỳa trẻ khỏc.Cụ cảm thấy lạnh lẽo và cụ đó đốt những que diờm nhỏ bộ mong tỡm được sự ấm ỏp dự chỉ trong giõy lỏt.Cụ dó lần lượt đốt những que diờm và thấy hiện ra những điều kỡ diệu ,cú sự xum vầy của gia đỡnh,của tỡnh yờu của cha mẹ.Nhưng những que diờm nhỏ bộ khụng thể kộo dài được giõy phỳt mà cụ cú được tỡnh thương và sự ấm ỏp.Cụ đó thấy bà,bà hiện lờn và dẫn cụ tới nơi khụng cũn sự cụ đơn,nơi đú cụ khụng cũn phải lạnh lẽo,đơn độc.Chuụng ngõn lờn và mọi người hõn hoan trong giai điệu của bài thỏnh ca chào năm mới và khụng ai biết những gỡ đó xảy ra với cụ chủ bộ nhỏ của tụi.Chỉ cú những que diờm là biết cụ đó đi tới nơi mà ở đú hạnh phỳc đang chờ đún cụ.Nơi cú tỡnh thương của Bà,cú tỡnh yờu của mẹ.Và cụ cũng hỏt vang bài hỏt mừng giỏng sinh như bao đứa trẻ khỏc. [[]] [[]] cựng đún giỏng sinh an lành.Vậy đú bạn ạ.Tụi hi vọng rằng trong đờm giỏng sinh mọi người cựng được đún một năm mới an lành hạnh phỳc.Chỳc mọi người một mựa giỏng sinh an lành!!!! Đờm giỏng sinh năm ấy trời thật lạnh. Đó mấy ngày liền tuyết rơi liờn miờn, như hối hả điểm trang cho thành phố vẻ thỏnh khiết để đún mừng ngày kỷ niệm Chỳa Cứu Thế ra đời. Em bộ tay ụm bao giấy đầy những hộp diờm, vừa đi vừa cất giọng rao mời. Lạnh thế mà bộ phải lờ đụi chõn trần trờn hố phố. Đụi dộp cũ rớch của bộ sỏng nay bị lũ nhúc ngoài phố nghịch ngợm dấu đi mất. Trời lạnh như cắt. Hai bàn chõn của bộ sưng tớm cả lờn. Bộ cố lờ từng bước sỏt dưới mỏi hiờn cho đỡ lạnh, thỉnh thoảng đụi mắt ngõy thơ ngước nhỡn đỏm đụng hờ hững qua lại, nửa van xin, nửa ngại ngựng. Khụng hiểu sao bộ chỉ bỏn cú một xu một hộp diờm như mọi ngày mà đờm nay khụng ai thốm hỏi đến. Càng về đờm, trời càng lạnh. Tuyết vẫn cứ rơi đều trờn hố phố. Bộ bỏn diờm thấy người mệt lả. Đụi bàn chõn bõy giờ tờ cứng, khụng cũn chỳt cảm giỏc. Bộ thốm được về nhà nằm cuộn mỡnh trờn chiếc giường tồi tàn trong gúc để ngủ một giấc cho quờn đúi, quờn lạnh. Nhưng nghĩ đến những lời đay nghiến, những lằn roi vun vỳt của người mẹ ghẻ, bộ rựng mỡnh hối hả bước mau. Được một lỏt, bộ bắt đầu dỏn mắt vào những ngụi nhà hai bờn đường. Nhà nào cũng vui vẻ, ấm cỳng và trang hoàng rực rỡ. Chỗ thỡ đốn màu nhấp nhỏy, chỗ cú cõy giỏng sinh với những quà bỏnh đầy mầu. Cú nhà dọn lờn bàn gà tõy, rượu, bỏnh trỏi trụng thật ngon lành. Bất giỏc bộ nuốt nước miếng, mắt hoa lờn, tay chõn run bần bật, bộ thấy mỡnh lạnh và đúi hơn bao giờ hết. Đưa tay lờn ụm mặt, bộ thất thểu bước đi trong tiếng nhạc giỏng sinh văng vẳng khắp nơi và mọi người thản nhiờn, vui vẻ, sung sướng mừng Chỳa ra đời... Càng về khuya, tuyết càng rơi nhiều. Búng tối, cơn lạnh lẫn cơn đúi như phủ lờn, như quấn vào hỡnh hài nhỏ bộ ốm yếu. Bộ vào nỳp bờn vỉa hố giữa hai dẫy nhà cao để trỏnh cơn giú quỏi ỏc và tỡm chỳt hơi ấm trong đờm. Ngồi nghỉ một lỏt, chợt nhớ ra bao diờm, bộ lấy ra một cõy, quẹt lờn để sưởi cho mấy ngún tay bớt cúng. Cõy diờm chỏy bựng lờn thật sỏng, thật ấm, nhưng chỉ một lỏt thỡ tắt mất, làm bộ càng bực mỡnh hơn trước. Bộ thử quẹt lờn một cõy diờm thứ hai. Khi cõy diờm chỏy bựng lờn, bộ thấy trước mặt mỡnh một bàn đầy thức ăn, những mún đặc biệt của ngày lễ giỏng sinh. Bộ mừng quỏ, đưa tay ra chụp lấy thỡ ngay lỳc ấy cõy diờm tắt, để lại bộ trong búng tối dầy đặc, với cỏi lạnh bõy giờ càng khủng khiếp hơn. Bộ sợ quỏ, sợ lạnh, sợ tối, vội vàng lấy bao giấy đổ diờm ra hết, rồi cứ quẹt lờn từng cõy một, hết cõy này đến cõy khỏc. Trong ỏnh sỏng của mỗi cõy diờm bộ thấy mỡnh được về nhà, được gặp lại người mẹ thõn yờu. Mẹ õu yếm bế bộ đến gần bờn lũ sưởi, mặc cho bộ chiếc ỏo choàng dài thật ấm, thật đẹp, xong nhẹ nhàng đỳt cho bộ từng miếng bỏnh ngon. Mẹ trỡu mến ụm bộ vào lũng, vuốt ve, hỏi han đủ chuyện. Mồi lần que diờm tắt, hỡnh ảnh người mẹ thõn yờu tan biến, bộ hoảng sợ, vội vàng quẹt lờn một que khỏc, mẹ lại hiện ra. Cứ như thế, tay bộ cứ say sưa quẹt hết mớ diờm này đến mớ diờm khỏc. Rồi như người điờn, bộ lấy que diờm chõm vào cả hộp diờm. Khi ỏnh lửa bựng lờn, bộ thấy mẹ cỳi xuống bế bộ lờn, mang bộ bay bổng về nơi đầy tiếng hỏt, đầy những người thõn yờu, bộ khụng cũn thấy lạnh, thấy đúi gỡ nữa. Sỏng hụm sau, những người trong phố tỡm thấy em bộ đỏng thương nằm chết bờn cạnh đống diờm vói tung túe trong ngừ hẻm.

File đính kèm:

  • docvan hay(1).doc