Hằng năm cứ vào dịp Vu Lan, hai hàng hoa sứ bên đường dẫn vào chùa Long Sơn lại rực lên một màu trắng thánh thiện, tinh khiết, như muốn dâng lên Phật đài, dâng lên các bà, các mẹ lòng biết ơn và tri ân với mùi hương thơm lừng, ngan ngát cả đất trời.
Mỗi lần nhìn thấy hoa sứ khoe chiếc áo trắng của mình, được ngửi mùi hương dịu dàng không gì sánh được của sứ lòng tôi thật nhẹ nhàn thanh thản. Sẵn dịp Vu Lan, bọn Phật tử chúng tôi tha hồ mà tha thẩn, nhặt các bông sứ rụng về kết thành từng tràng dài cho các em Oanh Vũ múa dâng hoa trong đêm rằm tháng bảy. Những lúc ấy, chúng tôi không muốn rời các gốc sứ già nhăn nheo, bạc thếch. Từng tốp năm bảy đứa, thi nhau nhặt hoa. Tốp khác thì xâu hoa lại. Tất cả chúng tôi đều làm việc hết sức hăng say ngay dưới chân, ngay dưới táng mát của các cây sứ. Không phải chúng tôi không có Đoàn quán để làm, mà bởi vì chúng tôi thích cái cảm giác nhẹ nhàng, cái mùi hương thoang thoảng, nhưng tinh khiết đến nao lòng của hoa sứ. Khi hoa sứ rộ nhất, cũng là dịp vào hè_ dịp mà đám bạn bè chúng tôi lại gặp nhau bên mái chùa. Những tháng ngày ấy, chúng tôi đứa nào cũng mong sao cho chóng tới ngày chủ nhật, để được đùa nghịch với nhau quanh các gốc sứ trong khuôn viên của chùa. Mùi hương, bóng mát và màu trắng của hoa sứ cho chúng tôi một cảm giác an toàn, dưới cái nắng hạ ngột ngạt. Chúng tôi cứ bình yên học chuyên môn, học Giáo lý, học hát. bên cạnh gốc sứ, trong khi cuộc sống ngoài kia vẫn đang xô bồ, ồn ào. Tôi cũng không biết có phải do mùi hương nhẹ nhàng của hoa sứ, hay do mùi nhang trầm của Phật Đài tỏa ra mà chúng tôi có cái giác ấy. Mãi sau này, sau nhiều năm sinh hoạt ở Chùa, tôi mới ngỡ ra rằng :“ Vẫn mùi nhang trầm đó, tiếng chuông chùa này, nhưng cái thanh thoát nhẹ nhàng của tinh thần tôi chỉ có được khi có thêm hương sứ”. Thế mới biết lễ Vu Lan và mùi hoa sứ đã ăn vào tận tâm khảm của tôi tự lúc nào.
Bây giờ tuy không còn đi sinh hoạt ở Chùa nữa, nhưng mỗi độ Vu Lan về, tôi lại lang thang trong khuôn viên chùa, nhặt hoa sứ rụng, nghe tiếng chuông chiều. lòng lại thấy thanh thản nhẹ nhàng. Tay mân mê lớp vỏ nhăn nheo của các cây sứ, tôi có cảm giác như gặp lại người bạn thân ngày xưa. Chẳng biết có phải vì nhận ra tôi mà hoa sứ càng thơm hơn trong gío chiều nhè nhẹ.mơn man.
1 trang |
Chia sẻ: luyenbuitvga | Lượt xem: 1199 | Lượt tải: 0
Bạn đang xem nội dung tài liệu Tập làm văn 7 - Đề: Cảm nhận của em về một loài cây, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Tập làm văn 7 :
Đề : Cảm nhận của em về một loài cây.
Bài làm:
Hằng năm cứ vào dịp Vu Lan, hai hàng hoa sứ bên đường dẫn vào chùa Long Sơn lại rực lên một màu trắng thánh thiện, tinh khiết, như muốn dâng lên Phật đài, dâng lên các bà, các mẹ lòng biết ơn và tri ân với mùi hương thơm lừng, ngan ngát cả đất trời...
Mỗi lần nhìn thấy hoa sứ khoe chiếc áo trắng của mình, được ngửi mùi hương dịu dàng không gì sánh được của sứ lòng tôi thật nhẹ nhàn thanh thản. Sẵn dịp Vu Lan, bọn Phật tử chúng tôi tha hồ mà tha thẩn, nhặt các bông sứ rụng về kết thành từng tràng dài cho các em Oanh Vũ múa dâng hoa trong đêm rằm tháng bảy. Những lúc ấy, chúng tôi không muốn rời các gốc sứ già nhăn nheo, bạc thếch. Từng tốp năm bảy đứa, thi nhau nhặt hoa. Tốp khác thì xâu hoa lại. Tất cả chúng tôi đều làm việc hết sức hăng say ngay dưới chân, ngay dưới táng mát của các cây sứ. Không phải chúng tôi không có Đoàn quán để làm, mà bởi vì chúng tôi thích cái cảm giác nhẹ nhàng, cái mùi hương thoang thoảng, nhưng tinh khiết đến nao lòng của hoa sứ. Khi hoa sứ rộ nhất, cũng là dịp vào hè_ dịp mà đám bạn bè chúng tôi lại gặp nhau bên mái chùa. Những tháng ngày ấy, chúng tôi đứa nào cũng mong sao cho chóng tới ngày chủ nhật, để được đùa nghịch với nhau quanh các gốc sứ trong khuôn viên của chùa. Mùi hương, bóng mát và màu trắng của hoa sứ cho chúng tôi một cảm giác an toàn, dưới cái nắng hạ ngột ngạt. Chúng tôi cứ bình yên học chuyên môn, học Giáo lý, học hát... bên cạnh gốc sứ, trong khi cuộc sống ngoài kia vẫn đang xô bồ, ồn ào. Tôi cũng không biết có phải do mùi hương nhẹ nhàng của hoa sứ, hay do mùi nhang trầm của Phật Đài tỏa ra mà chúng tôi có cái giác ấy. Mãi sau này, sau nhiều năm sinh hoạt ở Chùa, tôi mới ngỡ ra rằng :“ Vẫn mùi nhang trầm đó, tiếng chuông chùa này, nhưng cái thanh thoát nhẹ nhàng của tinh thần tôi chỉ có được khi có thêm hương sứ”. Thế mới biết lễ Vu Lan và mùi hoa sứ đã ăn vào tận tâm khảm của tôi tự lúc nào...
Bây giờ tuy không còn đi sinh hoạt ở Chùa nữa, nhưng mỗi độ Vu Lan về, tôi lại lang thang trong khuôn viên chùa, nhặt hoa sứ rụng, nghe tiếng chuông chiều... lòng lại thấy thanh thản nhẹ nhàng. Tay mân mê lớp vỏ nhăn nheo của các cây sứ, tôi có cảm giác như gặp lại người bạn thân ngày xưa. Chẳng biết có phải vì nhận ra tôi mà hoa sứ càng thơm hơn trong gío chiều nhè nhẹ...mơn man.
File đính kèm:
- VIET VE MOT LOAI CAYNAM.doc